Class 08NH3 Danang Architecture University
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Class 08NH3 Danang Architecture University

Đây là nơi anh em chia sẻ và giải sầu!! Mọi người ủng hộ nhé!
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Chia sẽ và Cảm Nhận

Go down 
Tác giảThông điệp
finance08nh5




Tổng số bài gửi : 10
Join date : 10/09/2010
Đến từ : 08NH5

Chia sẽ và Cảm Nhận Empty
Bài gửiTiêu đề: Chia sẽ và Cảm Nhận   Chia sẽ và Cảm Nhận Icon_minitimeFri Sep 10, 2010 12:04 pm

Tình cờ mình đọc được câu chuyện này, các bạn hãy cùng đọc và suy ngẫm nhé:


Một chàng trai đang trên đường về nhà sau cuộc chiến cam go. Dừng bước ở một trạm điện thoại tại thành phố San Francisco, anh gọi điện cho gia đình.



- Bố mẹ ơi, con sắp về tới nhà rồi! Nhưng con có điều muốn thông báo với bố mẹ. Con đi cùng một người đồng đội và con muốn đưa cậu ấy về nhà mình, có được không ạ?



- À! - Bố anh bảo. - Nhà ta cũng rất muốn gặp cậu ấy!



Người con trai vội giải thích:



- Nhưng có điều bố mẹ nên thông cảm, đó là cậu ấy bị thương nặng, cụt mất một bên chân và tay. Cậu ấy chẳng còn bà con thân thích nào cả, nên con muốn đưa cậu ấy về sống ở nhà mình.



- Tội nghiệp quá! Nhưng có lẽ mình sẽ giúp cậu ấy tìm một chỗ ở khác thôi con.



- Không được, bố mẹ ạ! Con muốn cậu ấy đến sống với chúng ta thôi.



- Con ơi, - người bố khuyên, - con không thấy đòi hỏi đó là quá đáng sao? Người tàn tật như thế chỉ là gánh nặng cho chúng ta mà thôi. Nếp sống nhà mình từ trước tới nay đã quen, không thể để chuyện này làm xáo trộn mọi thứ được. Bố nghĩ con nên về nhà và sớm quên anh bạn ấy đi nhé. Anh ta rồi cũng sẽ tìm được cách xoay xở cho mình mà.



Người con trai lặng lẽ dập máy. Nhưng một ngày, hai ngày rồi cả tuần sau, bố mẹ anh không nghe tin gì về anh nữa. Rồi vài ngày sau, sở cảnh sát ở San Francisco gọi điện thoại tới nhà, báo tin người con trai đã chết khi té từ trên lầu cao xuống đất, hình như là tự sát. Bố mẹ anh vô cùng đau đớn, đáp máy bay đến San Francisco để nhận diện thi thể con mình. Chính là anh, nhưng họ vô cùng kinh hoàng vì khám phá một chuyện bấy lâu nay họ không hề hay biết: Con trai của họ chỉ còn lại một bên tay và chân.



Bố mẹ trong câu chuyện trên đây cũng như nhiều người trong chúng ta mà thôi. Chúng ta luôn cảm thấy có cảm tình với những người lành lặn, vui tươi, chẳng ai muốn gần gũi người đau yếu hay gây bất tiện cho mình. Ta luôn muốn tránh xa những người bất hạnh, kém may mắn.



Nhưng dẫu sao, cảm ơn cuộc đời vì vẫn còn đó những con người với tình yêu bao la, vô điều kiện, luôn sẵn sàng chào đón ta trở về trong vòng tay họ, cho dù chúng ta từng rơi vào thảm kịch, tai ương.



Đọc xong thấy mình thấy vừa thương vừa trách chàng trai này vì bố mẹ nào cũng vậy thôi. Rất hiếm những người có đủ bao dung để cưu mang thêm một người và đặc biệt lại như trường hợp chàng trai kể. Chàng trai cần phải hiểu rằng bố mẹ không bao giờ từ bỏ và luôn luôn yêu thương con cái dù cho con cái có trở thành thế nào đi chăng nữa. Chàng trai làm vậy bố mẹ làm sao mà sống nỗi nữa. Chỉ vì muốn xem xem cái nhìn của bố mẹ đối với người tàn tật để rồi mặc cảm tự tìm đến cái chết chàng trai đã vô tình đỗ lỗi gây nên cái chết của chàng cho bố mẹ. Chàng trai đã quên một điều rằng: Mình là con của bố mẹ. Like a Star @ heaven
Về Đầu Trang Go down
 
Chia sẽ và Cảm Nhận
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Class 08NH3 Danang Architecture University :: Xã Hội-
Chuyển đến